thưởng thức nghệ thuật
Nghệ thuật là một trong những phương tiện khiến tinh thần con người mở. Và nghệ thuật không bao giờ dành cho những cá nhân định kiến. Nghệ thuật là tự do, hoặc phải hướng đến sự tự do.
Ở Việt Nam, số người đi bảo tàng, phòng trưng
bày, trung tâm nghệ thuật… để thưởng thức nghệ thuật quá ít ỏi. Một dân tộc chỉ
chăm chăm dạy trẻ nhỏ về cung cách kiếm tiền khiến cho tinh thần trở nên nghèo
nàn và khép kín. Con người ta bao biện theo tháp nhu cầu maslow rằng đó là một
nhu cầu mang tính “phù phiếm”, một tư tưởng như vậy thì tâm thức không bao giờ
có thể phát triển. Hoặc người ta chọn phát triển tâm thức bằng cách gạt bỏ nghệ
thuật sang một bên. Họ đọc các cuốn sách về triết lý nặng nề nhưng họ không hề
biết rằng đôi khi một bức tranh có thể diễn giải cả một ý tưởng lớn của một cuốn
sách. Một bức tranh là một phương thức truyền đạt khác so với sách, và nó nên
đóng một vai trò ngang bằng sách, nhưng tốt nhất là không nên so sánh.
Từ xa xưa đến nay, việc sáng tạo nghệ thuật của
con người liên tục phát triển đến nỗi nhiều lúc tôi đã đặt ra một câu hỏi rằng
liệu sáng tạo nghệ thuật có phải là một bản năng. Nhưng chắc chắn, đó là một
nhu cầu không thể thiếu của con người, nhu cầu sáng tạo. Một khi bạn bước vào một
phòng tranh, trí tò mò của bạn sẽ được kích hoạt. Và đó là một điều tuyệt vời để
mở mang tâm thức của bạn. Từ trước, tôi đã không hiểu nghệ thuật, tôi đã không
có khái niệm về nghệ thuật, tôi bước qua những bảo tàng một cách dễ dàng và hiển
nhiên. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy nghệ thuật là một lĩnh vực tuyệt vời mà nếu
càng tìm hiểu về nó, bạn sẽ càng đi sâu hơn vào chính mình. Bởi lĩnh vực này kết
nối trực tiếp với sự sống. Nó kết nối trực tiếp với linh hồn. Không như kinh tế
học hay triết học, nghệ thuật kết nối một cách thần bí với trực giác mà nhiều
lúc tôi cảm thấy rất rõ sự nhiệm màu của nó.
Nghệ thuật không chỉ là tranh. Nghệ thuật rất rộng
lớn. Như hình ảnh dưới đây, tôi đang xem một tác phẩm trình diễn thơ, cảnh 3
người (2 nam, 1 nữ đang ngủ giữa trời mưa, thời tiết là một điều bất khả kháng
và họ đã nằm tư thế đó trong suốt 1 tiếng đồng hồ). Nếu bạn là một người không
hề hiểu về nghệ thuật hoặc không có một trái tim mở, bạn sẽ phán xét khung cảnh
đó. Bạn sẽ cho rằng khán giả (là tôi) đang xem một thứ gì đó thiếu tế nhị giữa
thanh thiên bạch nhật. Bạn cười nhạo khung cảnh đó, và tự đắc nghĩ rằng mình là
một kẻ trong sáng. Nhưng bạn hỡi! Việc nhận xét một điều gì đó đã bao gồm định
kiến trong đó rồi. Và nó không còn trong sáng nữa. Sự trong sáng là đơn thuần
nhìn thấy, chiêm ngưỡng. Và dừng lại ở đó mà thôi. Một khi cất tiếng nói, nó
không còn trong sáng nữa rồi.
Tôi nghĩ người trẻ nên lặng lẽ vào các bảo
tàng, gallery nhiều hơn, và đừng bỏ qua việc tìm hiểu nghệ thuật. Tôi biết rõ rằng
một cuộc đời của một con người có rất nhiều điều để học, nhưng bỏ qua nghệ thuật
là một thiếu sót thật sự đáng tiếc. Bạn không cần phải tìm hiểu về nó để trở
thành một nhân vật cụ thể nào đó trong
lĩnh vực này, bạn chỉ đơn thuần là người có trái tim mở, và đóng góp như một
khán giả phóng khoáng mà thôi.
No comments: