Một Mình và Tò Mò
(Vui lòng không copy)
Một hôm, lúc đang đi dạo
chơi với nhau, Một Mình mới hỏi Tò Mò:
“Này, sứ mệnh của cậu
là gì?”
“Là để cậu không bị cô
đơn…” – Tò Mò vừa lè lưỡi mỉm cười với Một Mình vừa trả lời một cách hồn nhiên.
Tò Mò và Một Mình là
đôi bạn thân chơi với nhau từ hồi còn nhỏ. Một Mình được ví như ông cụ non. Cậu
luôn nghĩ ngợi và suy tư về nhiều thứ, đầu óc lúc nào cũng treo chín tầng mây.
Ngoài Tò Mò, Một Mình thường chơi với Cô Đơn và Lo Lắng. Tuy nhiên, khi thấy họ
đi với nhau, Tò Mò luôn xuất hiện để kéo Một Mình đi chơi với cô ấy. Thật lòng,
cô bạn Tò Mò đã thích thầm Một Mình từ lâu nhưng không muốn nói ra vì cô hi vọng
đến một lúc nào đó Một Mình sẽ chủ động tỏ tình với mình. Ngược lại với Một
Mình, cô bạn Tò Mò thông minh, năng động và thú vị. Trong trường, cô cũng được
cho là kẻ lắm chuyện vì cứ rảnh rỗi đào đâu ra những câu chuyện kì lạ của vũ trụ
để kể lể không ngớt. Nhưng, Một Mình lại luôn luôn hứng thú với câu chuyện của
Tò Mò, thế nên, cứ hễ khi nào cảm thấy cô đơn, cậu ta đều hối thúc Tò Mò nghĩ
ra trò gì đó hay ho để chơi hoặc vòi Tò Mò kể chuyện như một cậu bé đang làm
nũng.
Một hôm, Tò Mò mới bảo
Một Mình:
“Này anh bạn, tớ có trò
này hay lắm, cậu có muốn chơi không?”
“Trò gì cơ?” – Một Mình
đang suy tư bỗng dưng bị đánh thức vì quá kích thích.
“Trò chuyện với người lạ.
Mỗi ngày, cậu phải trò chuyện với ít nhất một người lạ.”
“Hả, gì cơ? Tớ thấy trò
này hơi quái, tớ chưa trò chuyện với người lạ bao giờ.”
“Thế mới hay. Chơi trò
quen thuộc mãi chán phèo.”
“Ừ, thế chơi như thế
nào?” – Một Mình thở dài băn khoăn buột miệng hỏi.
“Cậu sẽ bắt chuyện với
họ, hỏi họ là ai, đến từ đâu rồi cứ thế duy trì cuộc hội thoại lâu nhất có thể
mà hai bên vẫn cảm thấy thoải mái và đặc biệt có thể học hỏi lẫn nhau.”
“Rồi. Vậy chơi cái này,
tớ có được gì không?”
“Tất nhiên đã chơi thì
phải được mất rồi. Nếu cậu có thể nói chuyện với một hay hơn một người lạ trong
ngày, và duy trì liên tục trong vòng 3 ngày, tớ sẽ mời cậu cà phê. Nếu cậu duy
trì được trong vòng một tuần, tớ sẽ mời cậu một bữa ăn thịnh soạn. Còn nếu duy
trì không rơi rụng ngày nào trong một tháng, tớ sẽ qua nhà chở cậu đi học trong
vòng một tháng.”
Thấy “cơ chế trò chơi”
quá hấp dẫn, Một Mình đứng phắt dậy, bảo Tò Mò:
“Được, tớ chơi. Nhưng đổi
luật một chút nhé, nếu tớ duy trì được trong vòng một tháng, cậu sẽ chở tớ đi học
một tuần thôi, nhưng bù lại, cậu mời tớ ăn thêm 3 bữa ăn. Chịu không?”
“Chịu thôi, không vấn đề
gì.” – Tò Mò cười nhăn răng.
“Ngày mai, trò chơi sẽ
bắt đầu nhé. Tớ về nhà nghĩ chiến lược đây.” – Một Mình vỗ vai Tò Mò rồi nhảy
chân sáo về nhà.
Tò Mò thì nghĩ chắc cậu
ta lại về ngủ thôi, chỉ mong cho hết ngày để được đặt lưng lên giường đi ngủ.
Ngày đầu tiên
Tò Mò gọi điện cho Một
Mình xem tình hình “lần đầu tiên làm chuyện ấy” của cậu bạn có tốt lành gì
không.
Tò Mò: Sao rồi, hôm nay
có gặt hái được gì không anh bạn?
Một Mình: Hôm nay bài tập
ngập đầu, tớ đi giữa đường chả tranh thủ được thời gian nói chuyện với ai.
Tò Mò: Thế là thất bại
à?
Một Mình: Ừ. Ngày mai tớ
sẽ thử lại. Mà trò này quái ghê, chả có gì hay ho.
Tò Mò: Cậu bạn của tôi
ơi, sao cậu không có chút tò mò gì về cuộc sống xung quanh mình vậy? Hãy ghi nhớ
lời tớ, đến với họ bằng sự chân thành chứ đừng ngáng chân họ và bắt buộc người
ta trò chuyện với mình chỉ vì có được chầu café của tớ nhé.
Một Mình: Ôi dào, tớ hiểu,
tớ làm bài tập đây. Đúng là cái trò quỷ quái.
Tít..tít..
Ngày thứ 2
Tò Mò gặp Một Mình trên
đường về nhà.
“Ê, Một Mình. Sao cắm đầu
xuống cổ như sợ bị ai tóm cổ thế?”
“Chỉ vì cái trò vớ vẩn
của cậu, tớ vừa bị người ta cho ăn hành.” – Một Mình bực bội, uất ức trả lời.
“Sao thế?” – Tò Mò lo lắng
cho cậu bạn đáng thương.
“Tớ đến bên cạnh một em
bé gái, giới thiệu tớ là ai, hỏi em tên là gì. Thế là đột nhiên, có người phụ nữ
chạy ùa đến hét toáng “định làm gì con gái bà? Mày do nhóm nào phái đến, định bắt
cóc con bà à?” Tớ nghe đến đó bỗng giật mình, mặt đơ ra như không còn một hạt
máu.”
Kể đến đây, Tò Mò cười
vang:
“Đồ thần kinh. Cũng
mang tiếng là mở mồm trò chuyện với người lạ rồi đấy nhưng nó trở thành một sự
tiếp cận hết sức vô duyên, ông bạn của tôi ạ.”
“Là sao?” – Một Mình
nhăn mày thắc mắc.
“Đâu phải gặp ai cũng cứ
ùa vào chuyện trò như mẹ con lâu ngày không gặp như thế. Cần biết họ là ai, độ
tuổi nào, có đang thoải mái cho một cuộc nói chuyện không chứ.”
“Cái này khó, thế khác
nào chơi trò bắt bài đâu, xác suất chọn con bài đúng khó như lên trời.”
“Sẽ có thủ thuật. Ngày
mai, 5 giờ chiều, cậu và tớ cùng đến hồ Lớn. Tớ sẽ làm mẫu cho cậu xem, từ đó cậu
học tập.”
Ngày thứ 3
“Chỗ này có rất nhiều
người nhé, ngày nào tớ cũng ra đây tập thể dục, ngày nào cũng trò chuyện với ít
nhất một người mà tớ chưa hề biết trước.” – Tò Mò thích thú lên mặt.
“Mà tớ hỏi, trò này thì
giúp ích được gì cho xã hội mà tớ phải bỏ công sức và nước bọt nhỉ? Cũng chẳng
mang tính giải trí gì?” – Một Mình cứ thế nói toẹt ra toàn bộ suy nghĩ của
mình.
“Nó giúp cậu hoàn thiện
kĩ năng giao tiếp và mở mang tri thức về thế giới đa dạng của những con người sống
xung quanh cậu. Đấy là điều cơ bản và dễ hiểu mà tớ có thể chia sẻ, còn tớ tin,
một khi cậu đã nói chuyện với người lạ thành thạo rồi, cậu sẽ nghiện cho mà
xem.” – Tò Mò lại cười nắc nẻ. “Đây nhé, cậu ngồi đây, tớ ra kia, hãy quan sát
chú ý nhé.”
Tò Mò tiến tới gần lại
một vài bác gái đang chuẩn bị tập Yoga.
“Cháu chào ba bác ạ.
Bác ơi, cháu xem mọi người tập Yoga ở đây từ tuần trước và rất thích các động
tác uyển chuyển của mọi người. Cháu có thể đứng ở phía sau để theo dõi và luyện
tập theo không ạ bác?”
“Ừ, được chứ.” – Bác
gái đeo mũ hồng kia cất tiếng nói kèm theo một nụ cười.
“Cháu cũng khuyên mẹ
cháu nên tập Yoga, sẽ tốt cho sức khỏe nhưng bà nhất quyết không đi, khuyên mãi
không được. Cháu thấy ba bác chịu khó quá.”
“Tập Yoga không những tốt
cho sức khỏe mà tập quen lại thấy đó cũng là một hình thức giải trí mà cháu.”
“Dạ, để hôm nào, cháu bảo
mẹ qua một trung tâm nào đó tập luyện.”
“Nhà cháu ở đâu?” – Người
phụ nữ đeo mũ xanh hỏi.
“Dạ, nhà cháu chỗ Định
Công bác ạ, cũng gần chỗ này mà chả bao giờ mẹ chịu ra đây.”
“Thế hôm nào rành bảo
bác ra đây tập với các bác cho vui nhé. Các bác cũng đang vừa tập, vừa học, vừa
đang muốn mở câu lạc bộ chị em Yoga.” – Ba bác cười đồng thanh.
“Ôi, thế vui quá. Hôm
nào cháu sẽ dẫn mẹ cháu tới. Mẹ cháu cũng thích nói chuyện lắm, bà ấy sẽ rất
vui khi biết các bác đó ạ.”
Một Mình từ ghế đá quan
sát từ nãy giờ, cậu ta há hốc mồm, mở to mắt nhìn cách trò chuyện tự nhiên và sạch
bong không một hạt sạn của Tò Mò. Cậu ta có cảm giác kia không phải là cô bạn
mà cậu quen suốt gần hai thập niên qua. Tò Mò qua dắt tay Một Mình lại chào hỏi
các bác:
“Giới thiệu với các
bác, đây là em trai cháu. Nay cháu dẫn nó ra đây cho đổi không khí chứ bình thường
cứ học hoài trên lớp khiến thân thể đờ đẫn ra.” – Tò Mò quay mắt sang Một Mình
– Em chào các bác đi.
“Cháu chào bác ạ!” – Một
Mình rụt rè và ngại ngùng.
“Chà, có thằng em lớn đẹp
trai quá. Nhìn lại tưởng là bạn trai cháu ý chứ.”
“Bác lại khéo. Nó ít
hơn cháu mỗi một tuổi thôi đấy ạ.”
Một Mình và Tò Mò lại rảo
bước trên góc phố, Tò Mò mới quay sang hỏi:
“Cậu thấy thế nào?”
“Hay đấy. Nhưng làm sao
cậu nói chuyện được với ba bác kia tự nhiên như vậy?”
“Tớ quan sát họ mấy
ngày nay, trông họ rất cởi mở, chân thành, lại điềm đạm. Họ đi bộ ra từ phía
kia, nên chắc chắn là người sống ngay kế cạnh. Họ cũng thường tạo dáng để một
vài người đi ngang qua chụp ảnh, nên chắc chắn họ thân thiện.”
“Còn những người mà
mình chưa có sự quan sát từ trước, làm sao biết họ thân thiện hay không?”
“Quan sát họ ngay từ thời
điểm đó, thấy thích hợp thì chào hỏi. Tớ nghĩ là da mặt cậu nên dãn ra, tự tin
vào, họ là người mà, có phải ma đâu mà sợ.”
Một Mình lại trầm ngâm,
từ trên đường đi về nhà, cậu nghĩ về hai từ “người lạ” mặc cho Tò Mò cứ tung
tăng, bay nhảy qua quán này, quán kia.
Cuộc chơi mới chính thức
bắt đầu!
Óc tưởng tưởng rất phong phú. Rồi sẽ thành như vậy.hihi
ReplyDelete