Rồi ta sẽ khác
Link radio => Rồi ta sẽ khác
Rồi ta sẽ khác
Mình không biết bây giờ cảm xúc của bạn như thế nào. Mình
không chia sẻ radio này và có thể bạn tình cờ nghe được nó. Vì cái tên “Rồi ta
sẽ khác…”
Có những lúc mình ngồi lặng lẽ trong góc phòng, tự hỏi “Điều
gì thay đổi mình nhiều đến vậy”. Bạn đã bao giờ chú ý đến quả bóng bay được thổi
phồng treo trong dịp Tết. Bạn có nghĩ nó sẽ cứ như thế mãi mãi nếu không ai vô
tình hay chủ ý chọc thủng. Mình đã từng nghĩ như thế, bóng bay sẽ lớn vậy, theo
suốt thời gian. Nhưng ko, rồi một ngày sau Tết mình nhận ra, bóng bay đã xẹp dần
nay chỉ còn tong teo như một bà lão…
Cuộc sống cũng như vậy. Có những tác động ta chẳng thể thấy,
ta chẳng hay biết nhưng vô tình thay đổi ta. Để sau một chặng đường dài, ta chợt
nhận ra mình đã khác.
Một anh chàng bảo mình: “Sau một vài năm nữa, anh vẫn muốn
nói chuyện với em, để xem em thay đổi như thế nào.” Chắc chắc em sẽ thay đổi.
Nhưng em hi vọng đó là thay đổi tích cực. Bước ra thế giới, ta biết thế nào là
thuyết tương đối.
Có những lúc cứ cố gắng, cố gắng thay đổi một điều gì đó, để
mong mọi thứ tốt hơn nhưng ta vô tình làm tổn thương chính bản thân. Mình cũng
thế. Càng viết nhiều, càng cô đơn. Người ta có thể ngưỡng mộ mình, người ta có
thể “like” cho những bài viết của mình, người ta có thể ghé thăm blog của mình
thường xuyên nhưng không ai cô đơn cùng, mỗi bài viết đều mong mỏi truyền cảm hứng
sống cho bạn. Nhưng để viết một bài như thế, mình cần không gian “cô đơn”.
Đã có lúc chợt nghĩ “Cớ sao từ một học sinh thích học toán,
giờ lại trở thành cây bút giữa môi trường kinh tế”. Rồi các bạn cũng có lúc hỏi
bản thân như vậy, cái cảm giác có đam mê, cảm giác có sở thích gì đó để theo đuổi
thật hạnh phúc biết bao. Giống như một chàng trai, theo đuổi một cô gái và luôn
tin rằng sẽ được đón nhận. Và mình nhận
ra, chàng trai mà mình đang theo đuổi đã yêu mình, chàng trai ấy chính là blog,
là viết. Rồi mình chợt thấu rằng “Cứ đi rồi sẽ đến”, Nếu bạn không thử làm sao
biết mình thành công?
Bạn và mình rồi sẽ khác. Chúng ta hãy khác theo cách mình muốn,
theo cách xã hội chấp nhận, theo cách mang lại giá trị cho những người xung
quanh. Biết là có những lúc yếu đuôi, có những lúc vì gồng mình mà nước mắt chỉ
dám nuốt vào trong, nhưng hãy hết mình vì tuổi trẻ bạn nhé. Hãy tìm đến một người
bạn, hãy chia sẻ hoặc viết nó ra như mình.
Cuộc sống thật an yên và rồi nó sẽ khác J
No comments: