Xin nghỉ học sớm dạo công viên Thống Nhất và Bờ Hồ. 14/9/2015
Tôi đã có lịch
học chính ở trường, nhưng hiện tại bị xếp nhầm vào cái lớp không được miễn tiếng
Anh, Nói chung, buồn thì có buồn, nhưng chỉ một tẹo thôi. Vì tôi biết, dù mình
học ở đâu, miễn là ở Phờ tu thì có khối thứ mình có thể học hỏi từ các bạn. Mà
công nhận, đứa nào cũng mang một đặc điểm riêng nhé. Vào học, gặp một số đứa
quen quen. Có đến 4 đứa ở Nghệ An lận, công nhận con cháu quê Bác học giỏi có
tiếng, đi đâu cũng bảo dân Nghệ An siêng năng, học giỏi. Nghe mà ngượng quá đi,
thấy tự hào ghê gớm, nhưng khiêm tốn bảo “ Chỉ một bộ phận nào đó thôi cậu ơi”.
Mình cũng chẳng có lí do gì để tự sướng, vì thấy, ngoài cái trình độ chém gió
thiếu giấy chứng nhận hạng giỏi ra thì bản thân còn quá nhiều thứ cần thêm I-ốt
vào. Cô dạy tiếng Anh theo nhận xét của mình là bình thường, nói tiếng Anh
không được hay lắm, tất nhiên ấn tượng của mình là cô mặc váy hồng, trông cũng
dễ thương. Và đặc biệt, điều mình thích ở cô là…cô bảo mọi người lên giới thiệu
bản thân bằng tiếng Anh, khoản này mình rất thích nè. Đầu tiên, mình cũng không
dám giơ tay, để xem đứa đầu nói có tín hiệu tốt không rồi mình bắn pằng chiu,
chứ thấy người ta nói tốt, nói hay, trôi chảy mà mình lên thì ngại lắm, tất
nhiên, bản thân mình thì khá tự tin.
Vì lớp không
được miễn tiếng Anh nên không có ai là nổi bật, hầu như lớp mình đều thi khối
A, mất căn bản tiếng Anh là phần nhiều, nhưng được cái mặt mày đứa nào cũng
sáng sủa, các bạn tính đi học trung tâm cả nên chẳng mấy chốc thì nó sẽ vượt mặt
mình, cái này là chuyện thường tình với những đứa được đầu tư I-ốt nhiều ở Ngoại
Thương.
Con bạn đầu
tiên tên gì mình quên béng mất, nhưng được cái nó có thể là thế hệ đàn em tiếp
theo của hoa hậu Kỳ Duyên. Cao ráo, xinh gái, nhưng ăn mặc đồ bò nên trông hơi
cổ điển một chút, theo đánh giá cá nhân thôi, chứ nhiều đứa bảo nó dễ thương lắm.
Giọng Hà Nội nghe trong vắt, mình bất ngờ khi nghe nó bảo nó giành giải gì
trong cuộc thi Quốc tế ấy, không nhớ rõ nhưng chắc chắn là thế. Bạn ấy mạnh dạn
chia sẻ đang lên một ý tưởng kinh doanh và sắp bắt tay vào thực hiện. Không biết
bọn này ăn gì mà giỏi thế, chắc chúng nó không chém gió đâu. Còn mình, đôi khi
nói quá ho vui vui nhưng nhìn chung, bản thân mình cũng nhiều lúc triết lý và
lên ý tưởng thú vị. Chẳng hạn, ngồi kiên nhẫn viết nhật kí cô sinh viên Phờ tu,
nói ra chắc đứa nào cũng hoắc mồm lên vì nghĩ rằng dân kinh tế mấy đứa nó đầu
tư vào viết lách. Chỉ có Bill Gates hay mấy ông nổi tiếng mới ngồi đánh máy, viết
sách để gọi là có cuốn sách để đời, để gọi là bậc thầy kinh tế chẳng hạn. Bạn
này hết nói tiếng Anh, không biết từ nào lại bổ sung tiếng Việt. Nhưng chẳng
sao cả, được cái nó rất tự tin, mà ai có yếu tố ấy rồi thì không còn sợ cái
quái gì trên đời nữa. Lúc trước, bản thân cũng là một đứa khá rụt rè, có lần viết
lưu bút tặng cô, bỏ vào thư ngon nghẻ rồi, mà ngại quá, thấy sến súa quá nên cứ
dấu mãi đến giờ không có cơ hội gửi. Kế ra, Tết này về quê, nghĩ ra được ý tưởng
nào hay hay là sẽ bắt tay vào làm ngay tức khắc, không chần chừ, do dự nữa. Nhiều
em khóa trước ở trường THPT hay hỏi tôi, cách để học cái này cái kia, cách để
tư duy theo lối mới, tôi bảo phải thử các em ơi, các em cứ sợ nó hỏng, nó vỡ mà
không dám nhấc lên thì đời nào các em thay đổi được. Như vậy đấy.
Quay lại câu
chuyện của bạn nữ sinh lúc nãy, đến lúc này nó mới chịu ngừng vì không còn cánh
tay nào giơ lên đặt câu hỏi cho nó nữa, mình thấy mừng rơn, đến lượt nó bảo có
ai muốn lên bảng giới thiệu nữa không, cánh tay mình giơ cao nhất lớp, mà cao
thật vì ngoài mình có đứa nào giơ nữa đâu, chũng nó ngại bạn ấy tự tin quá thì
phải.
Bản thân
mình cũng thật thá, y chang đang kể một câu chuyện về cuộc đời chính mình, cô
giáo và trò lắng nghe chăm chú, mình tiện tay viết lên bảng vài cái websites mà
bản thân hay truy cập để học tiếng anh, vừa nói vừa viết y chang mấy ông giáo
sư bên tây, cảm nhận được độ tự tin của mình nó lên cao như thế nào. Nói chung,
khi kế về cái lí lịch của mình thì rõ rang nó không “ excellent” như bạn lúc
nãy nhưng mình có quyền để tự hào vì bản thân luôn mang trong mình ước mơ mãnh
liệt , cháy bỏng và đang cố thực hiện nó. Xong xuôi, có vài bạn giơ tay phát biểu
hỏi mình, bọn đó hỏi mình chẳng hiểu gì, không phải trình độ nghe kém mà do
cách hỏi nó cứ lủng củng như thế nào ấy. Nói chung tất cả mọi người ở đây đều
có tinh thần học hỏi rất cao và đáng nể phục.
Trong buổi
chiều hôm đó, mình có ấn tượng với một thằng con trai, đeo kính tên gì mà cũng
quên mất tiêu rồi. Nó đi gia sư từ hồi lớp 10, nói chung cũng giống mình nhưng
mà nó kiếm ra được tiền triệu cũng có hẳn hoi một trung tâm nữa, hằng năm số tiền
kiếm được cũng tầm gần 20 triệu, như thế là quá khổng lồ, trong khi một năm
mình tiêu mất của cha mẹ cũng ngần ấy tiền chứ đâu. Mình đang bắt đầu có cảm
giác bị hấp dẫn bởi tiền rồi, dạo này mình cũng muốn tìm thêm một công việc, có
thể ngồi ở nhà mà cũng có thể hái ra tiền thì sướng biết bao nhiêu. Đấy, tuổi
trẻ nhiều lúc mong muốn gặt hái mọi thứ một cách dễ dáng, ngồi mát ăn bát vàng
thực ra trong cuộc sống hiện tại khó mà xảy ra. Nhưng đôi lúc, bạn nghĩ xem, vì
sao có những người nhàn hạ mà vẫn có thể kiếm được tiền, bởi họ có phương pháp,
họ có chiến lược, trong khi đó mình chỉ là một đứa con nít vắt nước mũi còn
chưa sạch thì mong muốn đòi hỏi điều gì. Tất nhiên là luôn luôn phải biết tò
mò, mằn mò khám phá từng thứ từng thứ một, như thế thì mới mong sau này ăn sung
mặc sướng, còn thầy mình thì bảo là ăn
kiêng mặc mốt ấy.
Đây nhé,
trên mình là một đứa trường chuyên, bên tay phải , và ở kim chỉ 2 giờ cũng là một
đứa trường chuyên nốt. Bọn nó biết mình ngồi nhầm lớp, nhưng cũng không hẳn như
thế, nên bảo mình gọi điện cho cô bảo xin về sớm và xuống phòng quản lí đào tạo
hỏi về chuyện điểm thi đầu vào. Xuống thì gặp thầy gì điển trai lắm, thầy bảo
sang cửa bên kia, thế là mình sang, đợi chút phút thì một thầy bảo đọc số báo
danh và bảo mình ngày mai 10 h mới có kết quả, mình cũng có chút hụt hẫng, có
chút tiêng tiếc nhưng chẳng sao cả, mặt mũi vẫn hớn hở bước ra khỏi trường,
trong đầu nảy ra ý định đi công viên Thống Nhất tham gia hội sách. Đợi 09 thiệt
lâu ơi là lâu, trong quá trình chờ gặp con bạn cũng đang hướng về điểm đó nên
thấy may mắn vô cùng, đúng là trong cái mệt lại có cái vui. 09 luôn là chật kín người, đi xe nào cũng thế,
mình bị dị ứng với mùi điều hòa trên xe, không tài nào mà chịu nổi luôn ấy,
mình không buồn tháo khẩu trang luôn. Hơn nữa, đướng đến công viên mất 30 phút
lận, chẳng biết chữa cháy bằng cách gì, chỉ biết nhìn trời nhìn mây và cảm nhận
làn gió thu Hà Nội chẳng thể len nổi vào cửa kính của xe buýt, ngột ngạt làm
sao.
Cuối cùng
thì cũng đến công viên Thống Nhất, đã là công viên thì ắt hẳn sẽ có nhiều hoa,
mà ở đây họ trồng hoa đẹp lắm nhé, cách sắp xếp cũng rất ưng ý, nhìn rất thích.
Tiếc và bực ghê, cái điện thoại của mình lại sắp hết pin, đúng là đen mà, nhưng
không sao, con bạn lúc nãy gặp sẽ làm nhà nhiếp ảnh giúp mình, chụp được mấy tấm,
nó bảo lưu số điện thoại về gửi ảnh qua zalo, đúng là thời đại của công nghệ
thông tin cái gì cũng có cách.
Sách rất nhiều,
đi qua chú ý mấy ấn phẩm bằng tiếng Anh mà giá trên trời, không có cuốn nào phù
hợp với túi tiền của mình cả, tiếc ghê. Cuốn cùng, quyết định mua “ Tony buổi
sáng" về đọc, cuốn sách hứa hẹn đem lại cho mình những tràng cười sảng khoái và
những bài học thấm thía vị đời. Quả nhiên, lúc nãy đọc một hồi, mình ngộ ra được
bao nhiêu điều trong cuộc sống. Mà mình lại thích giọng văn kiểu như thế, có
chút gì đó hài hước, đôi lúc lắng xuống, đôi lúc tang bốc lên, biến tấu như một
bản nhạc tuyệt vời vậy.
Thực ra thì
hội sách diễn ra đem lại nhiều điều ý nghĩa, rất nhiều người ghé thăm, rất nhiều
người mua, nhưng cũng chỉ có những người đi chơi cho hay, cho được một vài tấm ảnh
post lên facebook, trong đó có bóng dáng của mình. Tất nhiên, thật lòng mà nói,
nhiều truyện ngôn tình quá, nhiều sách không mang lại ý nghĩa gì, nhảm nhí vô
cùng nên mình thấy ngày nay việc in sách đang trở nên tràn lan và khó kiểm soát
chất lượng.
Mình ghé
thăm gian hàng bán sản phẩm dân tộc như túi, ví, áo quần, hay nói chung, sản phẩm
từ những con người vùng cao, mà nó đắt dã man ấy, cái ví thổ cẩm tí hon, nhìn
cũng đơn giản mà hô những 40 nghìn, chưa kịp cầm lên đã vội đặt xuống, chuồn
ngay không người ta lại gặng hỏi quý khách có mua không, chị đóng gói thì khổ.
Tiết trời thật
trong xanh, gió mùa thu Hà nội trong lành và mát mẻ, mình thích không gian này
vì đơn giản nó hợp với gu của mình. Bắt đầu chuyến đi ra bờ Hồ, đã từ lâu mình
muốn đến đó, đã từ lâu mình muốn ngắm nhìn không gian nơi ấy tuyệt diệu như thế
nào. Từ công viên Thống Nhất đến Hồ Hoàn Kiếm cũng khoảng 2 kilomet gì đó, mình
quyết định đi bộ vì đơn giản nghĩ còn nhiều thời gian, vừa đi vừa hỏi đường, đi
một đoạn lại hỏi đường. Mọi người ở đây, đặc biệt là các chú các bác bảo vệ đồng
phục xanh, rất chân thành và tốt bụng, chỉ đường tỉ mỉ và gần gũi nữa. Chẳng mấy
chốc, mặt nước xanh xao, làn gió mát lành từ hồ cũng thổi đến, mình chạy như
con chim chích, cảm giác sung sướng đến tột độ, còn hạnh phúc hơn cái lần mình
biết đậu Phờ tu nữa cơ.
Cuộc đời là
những chuyến đi, trang đời của bạn được viết lên từ những trải nghiệm thực tế của
chính bạn, có những lúc mệt mỏi muốn ngừng chân, hãy cứ như thế, và rồi đứng
lên, bước tiếp đoạn đường còn lại. Tôi thích đi một mình, bởi cách này giúp tôi
khám phá nhiều thứ, có nhiều suy nghĩ hơn và đơn giản có thể làm bất cứ điều gì
mà bản thân cảm thấy thích. Trên đường đi đến bờ hồ, tôi gặp một cô, hỏi đường,
nhưng hóa ra cô ấy không phải người Việt Nam mà đến từ Hàn Quốc, đang dạy tiếng
bản địa của mình cho trường Nguyễn Du. Nhưng cô vẫn có thể giao tiếp những câu
tiếng Việt đơn giản và tôi cảm thấy ngưỡng mộ vì điều đó, tôi nghe cô nói câu
chào trong tiếng Hàn và nói theo, tiếng Hàn thật hay ho, có dịp tôi sẽ để tâm tới,
nhưng nói thì dễ, khi bắt đầu thứ gì luôn là một quá trình gian nan. Tạm biêt
cô là hành trình đến bờ Hồ của tôi. Ở nơi đây, không khí thật tuyệt, thật sạch
sẽ, con người thật văn minh và lịch sự. Tôi ấn tượng nơi đây bởi có rất nhiều
du khách nước ngoài, họ đến từ nhiều nước khác nhau: Pháp, Nhật, Anh, Đức… và
tiếp lúc này, khi tôi đang chuẩn bị bước đi thì tôi tò mò cuốn sách của một chị
gái đang cầm trên tay. Cầm xem mới biết nó dạy Spanish, tiếng Tây Ban Nha, mà hỏi
câu nào chị toàn trả lời bằng tiếng Anh nên suýt nghĩ chắc mình lại nhâm quốc tịch
của người ta. Tôi bèn hỏi câu “ where are you from” cho chắc ăn. Nhưng chị ấy bảo
100% người Việt Nam, nhưng định cư ở nước ngoài nhiều năm rồi, chị ấy biết nhiều
thứ tiếng, chị bảo cứ nói tiếng Anh rồi chị “ check” cho. Lúc đó, tôi cứ thấy
cuống nên chẳng nói được nhiều, chị ấy bảo tôi phát âm còn sai đôi chỗ, tôi biết
ngay khoản này kiều gì bản thân cũng chưa được tốt. Thế nên tôi mạnh dạn noi
thêm vài câu nữa cho chị ấy “check”. Một lúc sau, chị ấy bảo phải đi tặng quà
sinh nhật cho hai người bạn nào đó đến từ Đức, thế là chúng tôi tạm biệt nhau.
Trong tôi, bây giờ vẫn còn cảm giác lâng lâng của những cuộc nói chuyện tình cờ
mà cơ bản là sự nhầm lẫn về quốc tịch của người ta.
Tôi đi thêm
nữa, thêm nữa, và dừng chân ngồi cạnh bên một bà lão. Tôi bắt chuyện với bà,
nghe bà kể về Hồ Hoàn Kiếm, vì nghe tôi bảo lần đầu tiên đến thăm Hồ nên bà nhiệt
tình giới thiệu, bà đã ngoài 80, sức khỏe đã yếu, bà bảo cứ mỗi chiều là ra đây
ngồi, tầm 6 giờ tối lại về. Ban đêm ở đây, 11 giờ mới hết huyên náo và bắt đầu
thưa bớt người. Quả nhiên không sai, hồ Hoàn Kiếm luôn là chốn dừng chân lí thú
của bất cứ người nào…
Tôi đi tiếp,
đi tiếp cho đến cây cầu đỏ phía đàng xa, cũng đi lên cầu, nhìn xuống mặt nước
thật đẹp biết bao nhiêu. Danh lam thắng cảnh là đây, chốn thiên đường là đây,
ta chẳng cần phải đi đâu xa xôi, trước mắt ta là những chân trời diệu kì, thú vị.
Những lúc như vậy,có một bản nhạc không lời ngân vang, không cần ồn ào, sôi nổi,
cứ nhẹ nhàng, cả người tôi sẽ đung đưa theo gió trời Hà Nội…
Đã đến lúc
tôi nên về, trời đã nhà nhem tối, tôi không sợ, tôi không ngại bất cứ điều gì,
bởi lạc đường thì mình có thể hỏi người ta, ở đây con người vô cùng thân thiện,
dễ mến. Ôi, trái đất thật tròn, đi đâu cũng gặp đồng hương và thật tuyệt khi gặp
ai đó ở nơi đất khách quê người. Lúc đầu không biết, tôi cứ ngỡ cô người Hà Nội
chính gốc nên nói lái sang giọng thủ đô, không lại bào dân quê, mà cái quan trọng
là giọng quê mình nói hẻm ai hiểu được. Nhưng sau một lúc tôi thấy giọng cô dù
toàn từ phổ thông nhưng vô cùng quen thuộc. Sau một hồi nói chuyện, cô bảo tôi
người ở đâu, tôi bảo Nghệ An và hỏi ngược lại cô “ Cô cũng người miền trung
đúng không ạ.?” Cô mỉm cười trả lời : “ ừ, cô người Hà Tĩnh nhưng sống ở Hà Nội
40 năm nay rồi”. Rồi tôi bảo cô, thủ đô bon chen, không dễ gì bắt nhịp, sau vài
năm nữa tôi định sẽ vào Sài Gòn công tác và định cư ở trong luôn. Cô bảo rằng,
đợt trước cô cũng nghĩ thế, cứ suốt ngày đi học rồi về trên con đường quen thuộc,
có khi ghét hẳn Hà Nội luôn nhưng sau thời gian dài thấy ở Hà Nội bao điều thú
vị và tốt đẹp để khám phá, cô bảo Hà Nội quá bon chen, sống ở mảnh đất này thực
không dễ dàng gì nhưng lâu dần cô bảo tôi sẽ quen thôi. Có những lúc, tình yêu
đối với cái gì đó cũng xuất phát từ cảm giác quen thuộc dần. Cứ như tôi bắt gặp
những cặp đôi yêu nhau, lúc đầu toàn ghét nhau, nhưng sau cùng đến với nhau và
lập gia đình có cuộc đời hạnh phúc. Tôi không ghét Hà Nội, tôi đang tập sống giữa
mảnh đất lắm điều rối răm, nhưng có lẽ thuở ban đầu, con người ta thường có những
đánh giá chủ quan mà không suy xét. Cô bảo, những người con của cô đã thành đạt,
đều là thạc sĩ cả rồi, cuộc sống không còn chật vật như trước đây nữa. Cô đã
ngót 60 xuân, ở tuổi ấy cô vẫn khỏe mạnh và tươi trẻ. Cô bảo tôi cố gắng học thật
giỏi, sau này gầy dựng quê hương. Giữa cái gió mát lành của tiết trời đầu thu,
gặp cô, lòng tôi ấm áp đến diệu kì. Tôi bỗng nhớ cha mẹ, bỗng nhớ về nơi chôn
rau cắt rốn, về những tuổi thơ à ơi và hát ca chạy theo những cánh diều. Lòng bỗng
trĩu nặng, tôi miên man trong dải suy nghĩ dài bất tận và nhìn về phía hai bên
đường, một Hà Nội hiện đại, một Hà Nội chật cứng người và luôn ồn ào, sôi động.
Liệu cô gái quê như tôi có thể bắt nhịp một cuộc sống như thế hay không, bỗng
có nhiều luồng suy nghĩ chạy vụt qua khiến đầu óc tôi mệt nhoài, một buổi chiều
lặng lẽ trôi qua như thế nhưng đầy những trải nghiệm…
c vừa viết vừa kiếm tiền trên blog được đấy :D
ReplyDeletet hem biết cách viết blog kiếm tiền :((
Delete